Chuyện khó tin nhưng có thật 100% .
Người chết năm mươi năm trở về .
(Câu chuyện xảy ra từ
thời Việt Minh chống Pháp kéo dài đến
thời CS cưởng chiếm miền Nam).
Quê tôi vùng nông thôn tỉnh Quảng
Trị, xa biễn, xa núi, xa thị xã, cuộc sống người dân rất cơ cực, thiếu ăn
quanh năm, thiếu áo để mặc, không biết
cái mền là cái chi trời lạnh hong lữa, ngũ dưới trãi rơm trên đắp tấm đệm lác hay chiếc
chiếu.
Hằng năm sau khi thu hoạch vụ hè
thu bà con nông dân gác cày, gác cuốc
đợi mấy tháng mưa bảo lụt lội qua họ
chuẫn bị vào vụ đông xuân. Khoãng tháng 11, bà con trong làng thuờng tổ
chức đi núi đốn củi, để có củi dúm
bếp (đốt ) sưởi ấm trong mùa đông
sắp tới ,dành lại một ít để chụm (nấu) nồi bánh tét, bánh chưng ngày
cuối năm. Vì làng xa Rú (núi) nên bà con phải thuê
đò chống ngược giòng rẻ vào khe đá ngầm neo đậu để đi đốn củi,
mỗi chuyến đi từ 5 ngày hay 1 tuần, khi nào đò chất đầy
cũi thì hè nhau
về. Thường thường năm hay
bảy người thuê chung một chiếc, cã làng cùng đi một lần cho nên thuê rất
nhiều đò, người ta gọi là đi cũi chuyến .
Ba tôi nói, vào khoảng năm 1930 hay 1931, cũng một chuyến đi củi như
vậy, đò của ba tôi 6 người nhưng chĩ tính 5, vi có người cháu tên là Nguyễn
Hữu Nhạc ở hạng tuổi 13 hay 14, nhà cực, em đông, cha mẹ đau quanh năm,nên
cho đi ké không tính tiền đò.
Đến nơi chặt củi người lớn vào đốn
củi trong Rú Xeng (Rú xanh , rừng
già) Nhạc vì còn
nhỏ nên chỉ lượm và đốn những
cây củi
nho nhỏ ngoài Rú Càn (Đồi không
có cây cao) quanh quẫn gần nơi đóng Đung (Trại).
Chiều ngày thứ 2 của chuyến đi ,ai nấy đều về đung nghĩ ngơi
chuẩn bị cơm tối, nhưng Nhạc không thấy về, đợi đến chập choạng
tối thì báo động, cã làng đùi gậy tỏa
ra đi kiếm khắp các ngọn đồi, toán tìm
kiếm phía nam phát hiện cái rựa, cây đòn xóc (dùng để gánh củi) và
cái mo bới khoai ăn dang dỡ. ai nấy đều
òa lên khóc, chắc chắn Nhạc đã bị cọp vồ, tha đi mất rồi.
Một đêm không ai dám ngủ, sáng hôm sau đi tìm dấu vết một lần nữa, nhưng chẵng thấy gì, đò cã làng đều kéo nhau về chiều hôm đó, mặc dù cũi chưa
được bao nhiêu .
Hung tin Nhạc bị cọp tha phao truyền
rất nhanh,cã tỗng rồi lan ra huyện , mỗi người có một lối suy diễn khác
nhau , người xưa thường nói :
(Thêm mắn dặm muối) thiên hạ đua nhau người
nầy vẽ rồng người nọ thêm rắn ,
toàn là chuyện khủng khiếp kinh hoàng
Rồi bà con làng kế bên đi cũi về họ kể :
-
Mấy đêm rồi phía Nam của bến
đò họ nghe tiếng khóc thãm thiết
rất lâu rất lâu tiếng của người thanh niên cứ vọng lại từng chặp từng chặp
trong đêm khuya nghe tội nghiệp làm sao
.
Gia đình của Nhạc chết lên chết xuống khi nghe những tin xót xa đau đớn nầy .
Bà
con làng xóm
thấy cảnh túng quẩn cùng cực của
gia đình Nhạc người quyên giúp long nếp
kể giúp con gà để làm mâm cổ cúng vong hồn của Nhạc chết tức tưởi nơi rừng núi .
Vài ba bữa làng khác đi rú
về lại truyền miệng Nhạc chết trẻ nên rất linh thiêng ,chiều chiều
họ thấy bóng người thanh niên
thấp thoáng phía bìa rừng ,ban đêm khuya khuya
lại đi quanh đung của họ .
Tin đồn nầy qua, tin đồn khác tới, toàn là chuyện ma quái , để trấn an sợ hải , người đi củi bưng đá chồng
thành đống ,đặt chén ăn cơm lên làm
bát nhang hương khói để thờ vong hồn Nhạc , đò mới đến cũng như đó
sắp rời , kẻ thì xin ơn bình an ,người thì tạ ơn ra về
,họ đồn nhau và coi Nhạc như vị thần
thiêng , cho nên hể ai đi Rú về , bị đau đầu,sổ mũi , đau bụng nhức lưng
, hay đau bất cứ
bệnh gì , cũng phãi quay trở lại núi
người thì múc nước suối , kẻ thì bẻ nhúm lá đặt lên đồng đá kê làm bàn
thờ ,khấn vái , rồi mang về làm thuốc.
Ngày qua ngày , năm qua năm ,
người đau nặng kẻ đau nhẹ đều được lành , để tỏ lòng tạ
ơn người viên gạch kẻ miếng hồ , cùng nhau xây lên một
cái am nho nhỏ ,để làm nơi ở cố định cho Nhạc . Còn gia đình thì hàng
năm lấy ngày Nhạc bị cọp vồ làm ngày giỗ .
Gia đình của Nhạc rất đông anh
em ,Nhạc là anh cã , thời gian qua nhanh các em của Nhạc lớn lên
lập gia đình ,có con có cháu .
Vào
khoãng năm 1966 hay 1967 ,một buỗi chiều
người em của Nhạc tên là Nguyễn hữu
Nghĩa làm lính Dân Vệ Xã , đi gặt lúa về
ra giếng của xóm tắm ,không biết đã bao
lâu,người đi đường thấy Nghĩa nằm gục bên bờ thành giếng ,bồng vào nhà một
lúc mặt mày tím rịm rồi tắt thở.
(bây giờ chúng ta biết cái chết đó là sự đột quỵ do máu quá cao)
Thũ
tục mê tín thông thường của bà con nông
thôn, trước tiên phải ba chân bốn cẳng
chạy gấp tìm thấy bùa thầy pháp để biết
nguyên nhân cái chết , tại sao chết , chết như vậy thiên hạ nói chết
bất đắc kỳ tử .Đồng thời xin thầy cho
biết giờ nhập quan, giờ động
quan , giờ nhập thổ , khó khăn cách mấy
cũng lòi tiền ra chi trả chứ không thể bỏ qua việc nầy .
Ông
thầy pháp làng kế bên phán :
-
Người
nầy chết bất đắc kỳ tử ,bị ông anh
Cả cũng chết bất đắc kỳ tử về bắt khẫn cấp , chết nhằm giờ trùng nên phải chôn gấp nội
trong 24 tiếng đồng hồ . Mộ có rào chung quanh , trên mộ phải có lồng nuôi một
con mèo đen bốn mươi chín ngày sau giết
chôn trên mộ .
Gia đình y lệnh về
thi hành đúng những gì thầy đã phán .
Vậy
mà cũng chưa an tâm chôn cất xong
gia chạy đôn chạy đáo tìm
thỉnh thêm một thầy
pháp khác về nhà để gọi hồn
mời ông Nhạc .
Ông Nhạc nhập xác trần
phán :
- Ông ta
rất buồn và rất giận , buồn vì ông ta chết mất xác ,không mồ mã , giận vì gia
đình không quan tâm đến ông ta
,cho nên ông ta bắt đi đứa em đễ cảnh cáo , coi
chừng ông ta sẽ bắt những
người kế tiếp .
Anh
em con cháu kẻ thưa bác ngươi thưa
ông lạy
sát đất hết lời cầu xin hứa sẽ cúng cấp
đàng hoàng .
Gia đình họp bàn với nhau, sau
khi thu hoạch xong vụ mùa này con
cháu đóng góp lúa lại để chuẫn bị mời thầy cúng cấp cho ông
Nhạc .
Vụ mùa thu hoạch chưa xong thì
chuyện không may xảy đến .
(Làng tôi có một cồn cát
giống như một hòn đảo diện tích cũng khá lớn bao bọc chung quanh là sông lớn và sông nhánh của giòng Thạch
Hãn ba bên giòng
chính , nước rất sâu
còn phia sông nhánh nước cạn ,
mùa hè khi thũy triều xuống , bải cát nối liền bên nầy qua bên kia , người lạ
mới đến trúng thời khắc nầy họ không biết đó là giòng sông).
Thằng cháu đích tôn của người mới chết,học lớp ba, theo bạn bè chạy qua cồn để bắt dế ,khi đi qua thì nước thũy triều
xuống , sông cạn khô , khi về thũy triều dâng lên,nước mênh mông ,tuổi nhỏ
không biết lội , mấy chú chăn trâu cho trâu ngâm nước ở bến đó thấy vậy đã tóa
ra vớt các cháu , vì các cháu đông quá vớt không ngạ nên hai cháu đã chết đuối
trong đó có đứa cháu của người
mới qua đời nêu trên .
Thầy bói lại nói , tại vì không chịu cúng cấp ,cho nên ông bác ( Nhạc)
nỗi giận ,bắt cháu theo ông ta , đúng là
trùng tang liên táng .
Con cháu ,trong gia đình sợ quá
,sợ chết lây qua mình , liền mời thầy phù thũy về làm trai đàn (Cúng tế)
ngay sau khi chôn cất đứa cháu nội .
Thầy phù thủy phán :
- Muốn cho gia đình được yên, đám cúng này phải làm phép (Chiêu hồn luyện
cốt) xây mộ dựng bia .
Một đoàn thầy
gần cả tiểu đội , ba ngày liên
tiếp đủ thứ binh đao , đàn , kèn
, trống ,mõ ,kẻng đánh, thổi ,
đinh tai nhức óc , kèm theo,tiếng
ê ê a a của các ông thầy thay nhau múa mồm tụng niệm
.
Ngày sau cùng ,thầy cúng chia làm 2
toán . Ba ông thầy cùng với vài
người thân , thuê đò lên núi ,chỗ cái am
thờ ông Nhạc ,để thĩnh vong hồn ông nầy về .gọi là chiêu hồn .
Số còn lại
ở nhà lo làm phép luyện cốt ,để khi
hồn về có xác mà nhập .
Gia đình đã chuẫn bị vật liệu theo yêu cầu của thầy , một gánh đất sét trắng .một rỗ cành cây dâu tằm ăn, cạo sạch lớp
vỏ xanh bên ngoài ,phơi khô .một dĩa máu
có pha rượu ,máu nầy lấy từ đầu ngón tay
mấy người trong anh em nội tộc
mỗi người vài giọt , rồi mỗi người vài cọng tóc .
Thầy
cúng dùng đất sét nắn thành một
hình nhân , dùng cành dâu khô ,nhúng vaò đỉa máu nhét vào hình đất sét
làm xương ,lấy tóc gắn lên đầu.
.
Toán trên núi bưng về một bài vị ghi chi chít chử
Nho và một bát nhang , họ đặt bát
nhang cùng bài vị trên đầu hình đất
sét , la hét nhãy múa một hồi người lớn nhất trong số thầy cúng
dùng ba cây nhang họa rồng họa rắn lên
hình nhân một lúc rồi
phán :
-
Hồn đã nhập xác rồi .
Gia
đình liệm hình nhân đất sét vào (hòm
nhỏ) phục tang rồi kéo đoàn đi chôn ,
dành dụm xây lên một ngôi mộ gạch, dựng
bia, hàng năm vẫn chạp vẫn giỗ.
Biến cố lịch sữ 1975 , con người hụt hẫng , chĩ biết bám víu vào
Thượng để , nương tựa vào những người thân đã mất ,gần gũi với những phần mộ mà một thời chiến tranh ít
thăm viếng .Mộ ông Nhạc bà con trong làng vẫn rĩ tai nhau
là rất linh thiêng , cuộc sống
của người dân phần thì đói , phần thì
đau không có thuốc uống , tranh đấu để sanh tồn , nghe ai nói gì họ đều làm
theo , ban đêm rình mò đến mộ ông
Nhạc khấn vái cầu xin , cỏ to, cỏ nhỏ , đầu thì
ngắt lá sau nhổ tới rể tới gốc đem
về nấu uống trị bệnh , không còn
cỏ họ quay qua đá ,gạch .
Tháng 8 năm 1989 khoảng 10 sáng .
Một chiếc xe ô tô màu đen sang
trọng ,một ông tây đội mũ phớt đen ,tay
cầm đùi ba-tong , tìm nhà hỏi tên cúng cơm
của Ba tôi .
(Tên cúng cơm là tên cha mẹ đặt
có ghi trong gia phã , lớp người trẻ ít ai biết , họ chỉ biết tên thường gọi ,ở
nông thôn vùng QT người ta thường dùng
tên của người con đầu để gọi nhau
,ví dụ tôi tên A , người con đầu tôi tên B , thì người ta gọi tôi là ông B , còn tên A là tên
cúng cơm), cho nên khi hỏi tên cúng
cơm của ba tôi ít người biết . Ông tự động đi tìm nhà .
Vào
nhà, ông Tây ôm ba tôi khóc và giới thiệu :
-
Tui là Nhạc ,Nguyễn Hữu Nhạc đây ,con ông Ng .bác còn nhớ không ?
Bác sống cực khỗ như ry hà
? .
Anh
em tôi đều sững sốt không biết mô tê chi
cả .
Ba
tôi nói :
- Lâu quá rồi tui không nhìn ra chú nhưng
tên chú
Nguyễn Hữu Nhạc thì mần răng mà
quên được ba tôi chỉ ông ta và nói với mấy đứa tôi :
-
Đây là chú Nhạc mà mấy chục năm trước đi củi chuyến với Bọ(ba) đã bị cọp
tha mất xác , chú rất linh thiêng nên mộ
của chú họ gở từng viên gạch về cà ra uống
trị bệnh , không biết bây
giờ từ đâu mà chú
đạp mồ sống lại mò về đây .
Gia đình chúng tôi rất vui
được tiếp vị khách Việt kiều ở
lại nhà mà tên tuổi của ông chú nầy đã để lại nhiều chuyện
động trời .
Mấy
viên gạch bà con mới rình gở trên mộ ông ta tối hôm qua không biết họ đã mài ra uống chưa hay đã liệng bỏ .
Tin ông Nhạc về
đã lan truyền rất nhanh không khác chi mấy chục năm trước loan tin ông bị cọp tha .
Ông
ở lại trong nhà cũng rất vui , kinh tế khó khăn mà có Việt kiều về thăm được coi như trúng số , nhưng cũng là một cái
họa , cây cối to nhỏ trong sân ,
trong vườn không sống nổi , vì bà con trong làng rồi trong xã , gần,
xa , ngày nào cũng như ngày nấy
, đâu đâu cũng tập trung về
chật cã sân cả vườn để tranh nhau coi thử cái ông Nhạc ra sao .
Ông
ta kể lại chuyện ngày xưa ấy .
. Có
một điều đặc biệt đã hơn 50 ông ta vẫn nói như sao sáo , rặc tiếng đại phương quê mùa
mộc mạc của vùng đồng quê Quảng Trị .
(Mô , tê , tau , mi , trọ là cái đầu , trốc
cúi là đầu gối , con đàng là con đường , đi ẽ là đi ỉa v.v…)
Ông nói :.
Sáng
hôm đó ông vơ được một bó củi khô , đem
mo khoai ra tính ăn trưa , thì ông bị lính Tây ập tới bắt
, đem ông đi về đồn , rồi đem đi nhiều nơi , ông không thể nhớ vì lúc đó nhỏ quá , chưa bao giờ ra khỏi làng
nên không biết đâu lại đâu cã , cuối cùng ông được giao cho một ông
quan lớn , ông nầy đưa ông ta đi bằng đường tàu Thũy qua Pháp về nhà ông ta , ở chung với bà Mẹ của ông ấy ,
ông ấy tiếp tục đi lại . Thời gian sau ông được đi học , và biết rằng mình được
ông quan ấy nhận làm con nuôi . Nơi ông
sống một tỉnh lỵ rất xa thành phố Pa Ri , sinh hoạt chung với người Đức , rất
muốn liên lạc về quê nhưng khổ nổi
ông không biết chữ Quốc Ngữ.
Hơn 50
năm chưa hề được thấy bóng dáng của một
sắc dân châu Á trong vùng ông .
Tôi hỏi
.
- Chú đi lúc còn quá nhỏ , tính đến bây giờ cũng trên 50 năm, một thời gian quá dài không nói
tiếng Việt,mà sao chú không quên một từ nào
cã ?
Ông
nói :
-
Mạ tau đẻ tau ra , nuôi tau
nậy ,dạy tau ăn , dạy tau nói ,cho dù 50 hay 100 năm tiếng của Mạ
thì mần răng mà quên được .
Chúng tôi đưa ông đến viếng phần mộ của ông , kể lại cho ông nghe nhiều
chuyện động trời mà người đời đồn thổi .
Ông
ôm bụng cười ngất chỉ vào tấm bia ông
bảo tôi đọc cho ông nghe họ viết cái gì trong đó …
.
Ngôn Nguyễn .
No comments:
Post a Comment