Tuesday, December 9, 2014

Ngày ra tù .


Người đàn ông ngoài 30 tuỗi , nước da xanh mét ,hàm râu tua tủa , mặt mày hốc hác bệnh hoạn , cái quần lính bac màu , chiếc áo sơ mi không biết màu trắng hay vàng ,lấm tấm rất nhiều vết dơ của mũ của cây dính vào , lưng mang một cái Balô nhà binh cũ , hai cái túi hai bên đã rách toe , đứng tần ngần trứơc một ngôi nhà nhõ xinh xinh , miệng lẫm bẫm điều gì rồi xô cánh cữa gỗ bước vào trong .
Con chó mực từ đâu đó lao ra , sũa inh ỏi , nhãy chồm lên tấn công . hắn đứng yên một chổ , người đàn bà nhõ con ,tóc kẹp , chạy ra từ cánh cừa nhà bếp , nhìn qua hắn biết ngay người này khg phãi là dân ở đây , cũng giống như con chó , bà nhãy đong đõng , chĩ tay vào mặt hắn , la hét
- Ai cho ông vào đây ,tưỡng nhà khg có người lẽn vào để ăn cắp hã ? Đi xin ăn thì cũng có ông , có bà , tại sao không về hương khói cuối năm , mà còn lãng vãng ở đây định dỡ trò lơ xẹc ha ? Cút mau , không bà gọi Công an bây giờ .
Hắn trã lời .
- Thưa chị ,tôi vào đây để hỏi thăm người quen .
- Không ai chị em quen biết chi với ông , thứ dân móc túi bến xe , bến tàu . ra khỏi đây mau .
Người đàn bà xô hắn ra , phụ thêm sức cho bà là con chó mực nhãy chồm theo nhe răng táp hụt mấy lần , chũ với chó sao mà giống nhau như khuôn rập .
Ra khõi cánh cửa gỗ . hắn đỗi lối xưng hô .
- Thưa Cô , nhà nầy là của cô Diệu , sao bây giờ…
Bà ta ngắt ngang câu hỏi của hắn ,trả lời mau .
- Đúng nhà nầy của cô Diệu chồng là ông Nam ,họ bán lại cho tôi hơn hai năm rồi, được chưa ?
- Được rồi , xin cám ơn .
Ông Nam bà Diệu hai cái tên làm hắn điếc tai ,hoa mắt , máu nóng dồn lên não , Hắn như người mất hồn ,lang thang trên phố vắng của buỗi chiều ngày cuối năm .Hắn đang khóc ,khóc thành tiếng ,khóc thãm thiết như lúc ha huyệt người thân . Nước mắt , nước mũi chãy lòng thòng , cơn căng thẵng cũng theo đó rơi dần xuống đất ,quẹt vào tay áo ,hắn lấy lại thanh thãn sau khi đã đi đến cùng đích của đau khỗ .

Hắn nhớ lại ngày hôm qua , nhận giấy tha , nhắm mắt chạy một mạch ra khõi cỗng trại tù , xin quá giang nhiều chặng , cố gắng về cho kịp ngày tết với gia đình , không ngờ vợ hắn đã lầy người khác , bán luôn căn nhà mà hằn đã chắt chiu xây dựng trên máu và mồ hôi .
Đi về đâu giữa chiều 30 tết , từ trại tù ra , chĩ còn cái balô với bộ đồ tù sọc trắng sọc đõ . Từ hôm qua tới giờ chẵng có gì trong bụng , tinh thần suy sụp , trái tim nhói đau , vi trùng sốt rét đang thừa dịp tấn công . Run cầm cập , lạnh từ xương sống tõa ra , hai chân co rút không thể bước thêm một bước nào nữa .
Hằn tựa lưng vào trụ đèn đường thiếp đi trong tột cùng mõi mệt , không biết đã bao lâu hắn mơ hồ nghe tiếng người nói , lúc xa lúc gần .
- Hết chỗ chết rồi hay sao mà tìm tới trước cữa nhà tôi thế nầy .
Họ đá mạnh vào hông , coi hắn chết chưa , cánh tay nặng nề hắn dơ lên dụi mắt . tiếng người đàn bà vui vẽ nói .
- May quá chưa chết , nhà cửa ở đâu không lo về , kiếm ăn ngày nầy ai mà cho .
Tay run rẫy mò túi quần sau , móc ra một tờ giấy , đưa cho bà ta , thều thào qua hơi thở :
- Tôi từ trại tù cãi tạo mới được thã về , giấy ra trại của tôi xin bà coi , từ hôm qua tới giờ không có chi trong bụng , phần thì đói , phần thì sốt rét lên cơn , bà có chi ăn xin làm ơn giúp cho tôi một bữa .
Bà ta cầm tờ giấy đi vào nhà ,một lúc sau ra lại với hai người con gái , bà ta nói .
- Xin lỗi ông ,thời buỗi nầy chẵng biết tin ai . Vợ chồng họ cũng còn bán đứng nhau , gia đình tôi cũng có người đang cãi tạo ngoài Hà Nam Ninh , tôi đang cúng mâm cơm ngoài trời ,trong lể tất niên , ông đợi tàn nén nhang rồi dùng tạm
Mân cơm cúng đã đưa vào hàng hiên , hắn ngồi vào chiếc ghế mũ thấp , bưng chén cơm , múc chan mầy muỗng canh măng , gắp cục thịt heo kho tàu cho vào chén , hắn ăn chĩ chừng đó , đặt chén đủa xuống hắn giãi thích với người đàn bà tốt bụng
- Trong trại mỗi bữa ăn , đơn vị chia cơm là muỗng , lâu ngày bao tữ hẹp lại,bâygiờ mân cơm ngon như thế nầy cũng không thể dùng nhiều hơn .
Hắn đứng dậy thưa .
- Cám ơn bà đã cho bữa ăn nầy , đây là bữa tiệc đầu đời cũa tôi , rồi ngày mai khi bước vào giòng thác của đất nước Xã Hội Chũ Nghĩa , không biết có cơ may thoát ra khõi những cơn nước xoáy hay sẽ bị dận chìm vào đáy vực sâu .
Hắn trở lại con phố vắng ,bây giờ hắn rất tĩnh táo , giãi phóng , đúng , hắn đã được giãi phóng sạch sẻ , chĩ còn cái mạng , người không ra người ma không ra ma . Hai người đàn bà gặp hắn , một nhà quê , một thành thị , đều cho hắn là rác rưỡi ,con mắt của họ là con mắt của người đời , họ nhìn bên ngoài của hắn cho hắn là loại lưư manh , móc túi ,là đầu đường xó chợ .
Hắn đi lang thang để tìm chỗ ngũ qua đêm , bến tàu , rồi bến xe , hắn là rác , nhưng không dám đặt mình nằm trên rác . Hắn nghĩ đến một chổ chắc chắn nơi đó sẽ cho hắn một giấc ngũ ngon lành .
Hành lang bệnh viện .
Hắn là một xác chết biết đi , nên cũng chẵng ai dòm ngó gì , hắn chọn một góc xa ánh đèn điện vàng heo hắt . Rút tấm ny lông rách từ túi ba lô trải xuống nền xi mắng , tấm ny lông rất trung thành đã đi theo nhiều năm , qua nhiều chặng đường gian khỗ , bây giờ nó cũng già đi , cũng khô cằn như chũ , đưa tay vuốt cho thẵng , tiếng rột rẹt khô khan trầm lắng , cái ba lô làm gối , đặt lưng nằm thữ , ngữa mặt nhìn lên trời , đặc quánh một màu đen của đêm trừ tịch .
Hắn ngồi lên rút tấm vãi cắt nhõ làm khăn mặt bên túi ngoái ba lô , đi tìm nhà vệ sinh để kiếm nước rữa .
Đất nước Xã hội chũ nghĩa , nhà vệ sinh của bệnh viện thật quá kinh khiếp , nền nhà không biết họ đúc bằng thứ vật liệu gì mà ổ gà ,ỗ voi cùng khắp , vòi nước chảy yếu ớt , màu vàng vàng hôi mùi phèn và rỹ sét , hắn rùng mình lờm lợm , chiếc khăn ướt cũng làm cho hắn tĩnh táo hãn ra .
Trỡ lại chỗ ngũ , cứ nghĩ là đã đi lộn chỗ , nhưng không chính là góc nầy , hắn ngỡ ngàng không biết ai đã dọn sạch đồ dùng của hắn .
Hắn ngồi xuống cười thật to , lẫm bẫm một mình , còn cái mạng nầy sao không ai lượm cho luôn , lưng đặt xuống nền xi măng lạnh , đôi dép râu mòn gót gối đầu , đâu đó tiếng pháo giao thừa vọng lại , đầu óc trống rổng không còn cãm nhận nào của ngày trở lại , hắn ngũ thiếp đi trong niềm đau giãi phóng .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn ( ĐCT/72/NKT ).

 Cho một người
Tôi mải dõi theo bóng một người
Từ dạo nước nhà vận nổi trôi
Đứa ở dưới ny vùng biển mặn
Đứa ở bên tê ngút ngàn đồi
Bên nớ mở đường trận rút lui
Tiên Cảng ở đây pháo dậy trời
Nước xanh biển đậm pha màu máu
Kẻ ở người đi luống ngậm ngùi
Giữa lòng thế sự đảo ngược xuôi
Chinh nhân trả lại chiến y rồi
Hạ chí xuân tàn buông súng gảy
Loạn ly đất nước cảnh dầu sôi
Tôi đi tìm em khắp ngõ đời
Trở về phố cũ đã đổi ngôi
Phải chăng lâu quá vòng lao lý
Thuyền cặp bến nào rất xa xôi ...
Thu buồn man mác lá vàng rơi
Cánh nhạn  xa bay lạc cuối trời
Từ đâu tiếng nhạc buồn tê tái
Em đã chìm  trong giấc ngủ dài
Tôi đang lạc bước giữa trời mơ
Gặp em huyền thoại mấy dòng thơ
Đốt nén tâm nhang bên huyệt mộ
Bao nhiêu tháng đợi bấy năm chờ.
 
Phương Lâm Ngôn Nguyễn 

No comments:

Post a Comment