Thursday, December 11, 2014

Mối tình nghiệt ngã




Đời Sinh Viên sĩ  quan có nhiều kỹ niệm khó quên. Út    tôi quen nhau tại Thủ Đức,  cùng  một  Tiểu đội, tôi  ngủ tầng giường trên  Út  tầng giường  dưới, bị phạt dã chiến tôi là người  chuẫn bị quân trang cho hắn. Người đồng hương, tôi ở Phủ Cam, Út ở Đình Môn huyện Nam Hòa, hai đứa không có người quen ở Sài Gòn, tuần nào được phép, tối thứ  7 thường tựa lưng nhau ngủ  qua đêm tại cầu vượt trước cữa chợ Bến Thành, sáng Chúa Nhật lang thang  sở thú, chiều đón xe lam chợ Nhỏ về lại Trường. Ngày ra  đơn vị  chúng tôi cùng chọn về Nha Kỹ Thuật, thời gian đầu  mỗi đứa một Sở, tôi về Sở Liên Lạc, Út về Sở Công Tác rồi  qua  mấy năm lại gặp nhau ở Sơn Trà, hai đứa thuê chung một căn phòng gần chợ Chiều.
  Ngày thứ  7 nào  không trực, không công tác, chúng tôi  ra Huế, Út đi chiếc Vespa 150, tôi chạy chiếc Honda 90.  Xe phân khối lớn, đi đường dài  cần có một người ngồi sau cho đằm xe. Vòng ra cũng như vòng vào, trên đường  thấy người nào đứng  đón xe đò  chúng tôi ghé lại năn nỹ chở họ, có người chịu đi cũng có người từ chối, vì họ sợ dở  trò.
     Leo một quãng đường đèo  dài chúng tôi thường đứng lại trên đỉnh Hãi Vân vừa thư giãn mà cũng cho xe nghĩ, chiều Chúa Nhật hôm đó trời chuyển, những đám mây đen sà thấp xuống bao phũ đường đèo,  sấm sét  đánh rầm rầm,  mùa hè là vậy , thường có những trận mưa giông bất chợt , chúng tôi  bận sẵn áo mưa để  đổ  đèo, xuống  khỏi chân đèo thì  mưa bắt đầu nặng hạt, luồng gió mạnh ngoài biễn thỗi vào, áo pông- sô  lật ngược  toàn thân ướt sủng chẵng khác lội dưới sông lên.
    Chạy qua  khỏi hai cột trụ của thị  Trấn Nam Ô, một cô bé học trò bận bộ đồ trắng, đứng dầm mình trong mưa,  người  ướt  mèm, áo quần dính vào da như chuột lột, Út  chạy trước đứng lại  bên cô gái, tôi qua mặt   vẫy tay báo chạy  trước, về  nhà  chuẫn bị qua loa bữa tối cho hai đứa, cơm  nước xong đợi mãi không thấy hắn về  . 
    Càng về khuya  càng cảm thấy bất an, lo lắng, trên đường từ Nam Ô  về Đà Nẵng lở có chuyện gì xãy ra làm sao biết được, đoạn đường  này xe Quân  Đội Hoa kỳ chạy  nhiều, tai nạn giao thông thường xãy ra. Tự nhũ lòng (biết vậy  đợi cùng chạy về với nó một lúc) . Suốt đêm  bồn chồn không thể nào chợp mắt được .

      Út với tôi cùng một sở thích uống cà phê rất sớm, sáng nào cũng vậy tiếng gà gáy  đầu canh là chúng tôi  có mặt tại  quán chồm hỗm bên đường cạnh ngả ba Sơn Trà, sáng nay tôi đến một mình, cô chủ quán hỏi :  
                                                                                                       
-        Ũa ! anh  Út đâu?
-        Hôm qua đi Huế vô, ngang Nam Ô trời mưa lớn có con nhỏ học trò đứng đón xe ướt như chuột, thằng Út đứng lại  anh chạy vô trước, suốt đêm nay nó không về, không biết có chuyện gì không, anh lo quá .
Cô chủ quán trách:
-        Đi hai người sao anh không đợi anh ấy ?
-        Anh nghĩ gần nhà rồi nên về trước, hơn nữa tật thằng Út gặp gái thì  rề rà tán tỉnh, chạy theo nó mất  thì giờ lắm .
-        Ừ đúng, anh Út đẹp trai, miệng quá dẽo, ga lăng số một , con người miệng cười mắt cũng cười theo, anh đừng có lo, chắc  ngủ lại nhà cô ấy .
-        Anh  cũng cầu mong như vậy .
  Tách cà phê sáng nay không thể nào nuốt trôi, cho bao nhiêu đường  vào cũng thấy đắng. tôi đứng dậy trở về nhà chuẫn bị đi làm,  thằng Út chạy xe về, mặt mày hơn hở, tôi bực mình nói :
-        Tao tưỡng mày chết bờ chết bụi đâu rồi chứ .
-        Xin lỗi, tao biết mày trông, nhưng không làm sao tin cho mày được.
-        Thôi bỏ đi,  mày không có gì là tao vui rồi, suốt đêm nay tao không ngũ được, cứ sợ mày có chuyện gì trên đoạn đường từ  đó về đây, hú hồn, mầy về coi như xong chuyện  .
Thằng Út cười  nói :
-         Nếu mầy đứng lại thì tao cũng đuổi mầy về, hơn nửa thần hộ mạng của tao rất vững, đi tới đâu cũng may mắn . Thôi ! đi uống cà phê tao kể lại cho  mầy nghe,  quá tuyệt vời .
Ly cà phê đen đặc quánh của   đưa ra , thằng nầy có tật uống đắng,  chĩ chấm một tý đường  lấy lệ, nó kể lại  :
-        Con bé tên Sa , học lớp đệ Nhị,  trường Phan Chu Trinh , nhà ở đường Hoàng Diệu   số … chiều hôm qua ra Nam Ô thăm bà dì  đợị đón  xe về  Đà Nẵng hứng trọn trộ mưa giông ướt  như chuột mầy thấy đó. Gia đình chỉ   hai chị em, chị đầu đang học Y  năm cuối  tại Huế, Sa là út. Ba mẹ có phần hùn  tàu Viễn dương chạy  đường  Sài Gòn - Singapore, mỗi lần tàu về họ thường vào Sài Gòn một vài tuần, tàu nhổ neo mới  về Đà Nẵng, bà già theo sát  ông già vì  sợ ông  lẹo tẹo kiếm con trai, Sa ở nhà với  hai người giúp việc.
                           
-        Thế đêm này mầy đi đâu, ngủ lại trong nhà của  cô ta hả?                                                            
-          Thật  lòng mà nói tao  hầu như bị đưa vào thế triệt buộc,  chiều  hôm qua tao chạy một mạch về  trước cỗng nhà của Sa, trên đường cũng có tán tĩnh, nghĩa là  nói cho vui miệng mà thôi, chứ không hy vọng  chi, không ngờ khi đến cổng nhà , Sa bão tao đứng  đợi  một tý, vào nhà thay đồ ướt rồi đi chơi, dĩ nhiên là cơ hội ngàn vàng, tụi tao đi  ăn, uống cà phê, nghe nhạc, khuya đưa  Sa về,  nhưng Sa không chịu vào, nói về nhà một mình buồn lắm, rồi chúng tao chạy quanh  định chở về bên nhà mình chơi một lát giới thiệu  cho mày biết mặt, nhưng Sa không chịu,  không lý chạy suốt đêm ngoài đường, cuối cùng tau đề nghị về khách sạn , và chúng tao ở lại đó, con bé đẹp tuyệt trần, con nhà giàu  nửa mầy ơi,  tuyệt vời  quá .
Tôi nói  :
-        Tao thấy bộ não con nhỏ có vấn đề,  không mát, cũng điên, mới học lớp đệ nhị mà theo trai vô khách sạn ngủ , miệng mày  dẽo  quá, coi chừng ra tòa vì tội dụ dỗ gái vị thành niên, gia đình họ nhiều  tiền, họ phũ một cái là mày tiêu đời nghe con .  
-         Có sao đâu, tao sẽ cưới Sa mà .
-        Tao  nghe câu nầy  không biết mấy lần rồi , tao chĩ nhắc chừng mày , con đường nào dễ đi là con đường đó có nhiều cạm bẫy , con của người ta  nuôi lên chừng đó đâu dễ dàng cho mày  muốn cưới là cưới, muốn lấy là lấy, nếu tao là  cha cô bé thì mày cũng xanh xương với tao, chĩ chuyện hồi hôm  là tao mượn  ga lông của mày rồi. Bạn bè tao  nhắc , mày  phải  khôn ngoan và cẫn thận  ,con nhà giàu không dễ vọc đâu nghe cưng .
Cô chủ quán cà phê cười nói  :
-        Em đoán không sai phải không ?
-        Thấy mặt tươi rói của hắn là biết rồi , con dê đực  đang  vẫy đuôi đó , bạo ăn  thì sẽ bội thực  nghe mày .
Chúng tôi vui vẻ trở vô đơn vị .
            Từ  hôm đó thằng Út ít về Huế,  mà cũng rất ít  về nhà trọ, thĩnh thoãng ghé lại  lấy  vài thứ cần dùng rồi vội vàng ra đi , không nói cũng  biết nó đi đâu , không lý nào nó qua ngủ lại nhà con nhỏ, hắn nói con gái nhà giàu gia đình chỉ có  hai chị em , hay là con nhỏ bỏ nhà theo thằng nầy, chuyện riêng của  chúng  mà sao cứ thấp thõm tò mò .
 Mấy lần  chạy ngang qua  số  nhà thằng Út cho,đúng là nhà giàu, loại kín cổng cao tường  không thấy xe  hắn, cũng đoán mò chắc chúng nó thuê phòng ở với nhau đâu đó.
                                      
Trong lòng mãi thắc mắc .
   Con gái út  của nhà giàu bỏ nhà theo trai,tại sao gia đình không có phản ứng ?                                                                         
  Hay gia đình cố  làm ngơ, thằng Út  tưỡng bở nhảy vào mang tơi chữa lữa cho thiên hạ .
Nhiều lần ngồi uống nước  với nhau trong  Câu lạc bộ  Đoàn, tôi vui  miệng hỏi thăm tình  yêu của hắn  ra sao rồi, hỏi cho có chuyện chứ tôi  biết thằng nầy không khi  nào trả  lời  :
Tôi hỏi .
-        Mày với con bé  học trò ra sao rồi, chừng nào cưới  ?
-         Tuyệt vời , ngày nào cưới thì mày xách lồng đèn cho tao.
     Hắn nhe răng cười  đứng dậy bỏ đi , hắn là vậy, những cuộc tình của hắn lúc nào cũng úp úp mở mở không cho bạn bè biết nhất là tôi , vì tôi thường chỉ trích thói trăng hoa dụ  dỗ con gái nhà lành  của hắn . Đúng như  nhận xét của cô chủ quán  cà phê ,  (con mắt  cũng cười ) ,  đó là  khuôn  mặt điễn hình của những thằng con trai  giòng họ  Sở .

    Hôm nay là ngày  thằng Út trở về sau chuyến Công tác 10 ngày, trong sân  của Đoàn 6 chiếc Trực thăng vừa đáp, 1 chiếc cứu thương, 2 chiếc hõa lực , 3 chiếc vận tải để bốc 3 Toán .
Theo tin nhận được sáng nay  Toán thằng Út  đang di chuyển  về  bãi đáp phụ, vì bãi đáp chính có vấn đề.  L 19 của Liên toán  Trưỡng đang  bay hướng đẫn cho Út, hơn 9 giờ lệnh chuẫn bị thang dây  nhưng không biết  cho Toán nào .
   Sáu chiếc cùng cất cánh, cã Đoàn đều  hồi hộp chờ đợi, vì lên thang dây rất nguy hiểm, dễ bị  bắn sẽ. Tiền không sát báo về Bộ  Chĩ Huy  Đoàn:
-          Phi hành đoàn  cho biết   người lên thang dây cuối  bị bắn  sẻ, hai chiếc tàu yễm trợ dùng hết hõa lực, tàu cấp cứu đã bốc người bị đạn về Bệnh Viện Duy Tân .
       Mọi người trong Đoàn đau đớn nghe tin nầy. Anh em trở  về cho biết người trúng đạn là Út Toán trưởng của họ, tôi choáng váng mặt mày nhờ  mấy anh bạn chở giúp qua Bệnh Viện, tới nơi họ đã đưa  xuống nhà xác, tôi phụ tắm  rửa thay quân phục mới  cho Út  .
        Hơn 11 giờ , Út  được đưa vào  phòng  lạnh, tôi nhờ bạn chạy tiếp  đến  nhà Sa .

  Cánh cữa sắt   mở hé , một cô gái mặt mày tròn trịa dễ thương,  tay vịn vào khe cữa  thò  đầu ra hỏi :
-        Ông tìm ai ?
Tôi  hỏi  lại :                                                                                  
-        Xin lỗi , đây có phải là nhà của cô Sa không ?
Đôi mắt mở tròn xoe cô gái gằn giọng hỏi  :
-        Cô Sa ! ông hỏi Cô Sa có việc gì ?
-         Có việc quan trọng , tôi muốn nhắn tin với cô ấy .
-        Ông  chịu khó đợi một lát.
  Cánh cửa khép lại, cô gái trở  vào nhà, lúc đầu  tôi cứ tưỡng người đó là  Sa té ra không phải, theo lời của Út  thì  người nầy chắc là chị của Sa.
 Cánh cữa  lại mở, lần nầy rộng hơn, người đàn ông trạc 50 y phục đàng hoàng, phong cách nhã nhặn, mời tôi vào nhà , gọi người làm bưng nước  tiếp  khách, ông  kéo  nhẹ chiếc ghế ,  cánh tay đưa ra  tỏ dấu  mời ngồi .  Ông  nói  :
-        Tôi là  Ba của bé Sa, cháu  đi vắng mấy hôm nay có lẽ vài ba hôm nữa mới về, ông có chuyện gì cần nhắn với cháu tôi sẽ chuyển lời, đừng có ngại .
-          Xin lỗi  bác! Tin nầy cũng chẵng vui chi, không biết có nên nói với bác  hay không ?
-        Không sao, anh cứ nói , vui hay buồn không thể theo ý mình muốn, tất cã đều được an bài .  Tôi thầm nghĩ ông này cũng văn hoa chãi chuốt an bài với không an bài .Tôi nói :
-         Bác cho phép thì tôi xin thưa,  tôi  có người bạn  thân sáng nay  tữ  trận, anh  ấy là bạn của cô  Sa nhà nầy , tôi đến báo cho cô ấy biết, nếu có dịp vào  nhà xác thăm  lần cuối    chiều nay  gia đình vào, đơn vị sẽ  đưa  anh ấy về Huế.
 Tôi thấy hai con mắt  của ông đỏ kè, nước mắt  chảy, ông ta đang khóc, tiếng nói  đứt khoảng :
-        Lại một người chết trẻ, thật tội nghiệp, anh có biết  con Sa nhà tôi với cậu ấy quen nhau lâu mau  rồi không ?
-        Dạ  khoảng 6 tháng nay .
                                                                     
-        Thế à  !  Sáu tháng à , xin lỗi anh  ngồi uống nước đợi tôi một tý .

Ông đứng dậy đi lên lầu, thật lâu ,  rồi cùng xuống với một phụ nử , ông giới thiệu là mẹ của Sa ,  ông nói :
-          Sa không có ở nhà, đây là trường hợp đặc biệt , vợ chồng tôi thay mặt  Sa  vào thăm anh ấy , anh vui lòng đưa chúng tôi đi có được không  ?
-        Dạ được , thay mặt  Út  tôi cám ơn hai bác , hai bác vào chắc nó vui lắm .
  Tôi nhận xét thái độ của  gia đình nầy từ chị của Sa đến ông bố  hầu như không hay biết  cuộc tình của Sa và Út , họ che giấu sự ngạc nhiên , gương mặt họ lộ nét lưỡng lự , một sự nhiệt tình khó hiểu .                                                        
         Chúng tôi vào thì gia đình của  Út cũng đã tới . Cha mẹ của Sa  niềm nở  chào hỏi  người thân của  Út . Họ cùng vào thăm Út  trước khi nhập liệm  bọc kẻm quan tài . Cha mẹ của Sa đã ở lại   an ủi gia đình Út cho đến khi quan tài  Út  lên xe về Huế , rất cãm động ngày đưa Út về nghĩa trang hai ông bà cũng lặn lội từ Đà nẵng ra , họ khóc hoài , luôn phân bua Sa về chưa kịp .
                                                              
          Một tuần , sau tang lễ  của Út  ,  tôi nhận được thư tay của  cha mẹ  Sa,  trong thư nói có việc quan trọng  , mời  gặp tại nhà chiều thứ 7 . Tôi  nghĩ mãi không biết chuyện gì,  lại đoán già đoán non những chuyện không đâu .
       Cổng nhà  chiều  nay mở rộng , tôi đưa chiếc xe vào  ,  lật yên  lấy xấp hình của thằng Út , đem  qua  giao cho Sa . Nhiều người trong nhà  ra đón , thấy mặt mày họ tươi rói tôi hơi chột dạ  ,  vào phòng khách ba của Sa giới thiệu từng người đang hiện diện hôm nay.  Chắc gia tộc của họ đã kéo hết  về đây , vì qua giới thiệu thì  nội ngoại  hai bên không thiếu một ai , còn thêm  vài  người hàng xóm , ghế ngồi đã sắp sẵn , họ chĩ chờ một mình tôi , để xấp hình xuống bàn liếc quanh một vòng , không thấy cô nào khác ngoài    gái  mở cữa hôm nọ mà tôi nghi là chị của Sa  .  Ba của  Sa như đoán được ý của tôi  nên nói ngay  :
-        Sa đã về đây hai hôm rồi , nó buồn quá , ra nhà bà dì ngoài Nam Ô , chắc tối  mới về ,gia đình chúng tôi hôm nay tập trung về đây cũng chĩ muốn biết  cuộc tình của cháu Sa và  anh  Út .
    Ông  ngừng lại đưa tay ta  chỉ xấp hình hỏi :
-        Hình đám  tang của anh ấy phải không ?
-        Dạ không , mấy tấm hình của Út còn sót lại bên  nhà trọ , đem qua cho cô Sa  coi ,thích tấm nào thì lấy  tấm đó, còn lại  thứ  7 nầy đi  Huế tôi mang ra cho gia đình anh ấy .
-                                                        
-        Có thể cho tôi coi được không ?
-        Bác cứ  tự nhiên .
Ông cầm xấp hình coi từng tấm và đưa cho mọi  người coi , ai nấy đều chắt lưởi  :                                                                
-          Đẹp trai  quá , hèn chi . . .
Ba của Sa nói :
-        Anh  ấy  đi rồi, thật quá tội nghiệp , mình đừng nhắc chuyện thương tâm đó nửa , hôm nay mời anh qua đây ,  được biết anh là bạn thân của  anh  Út , chắc anh cũng biết được ít  nhiều  về mối tình của  họ, anh có  biết   họ quen nhau trong trường hợp nào , sau ngày quen nhau cho đến ngày anh ấy ra đi cuộc tình của họ ra sao ?                                                                        
Im  lặng một lúc ông ta nói tiếp :
-        Ai cũng biết chết là hết , nhưng có nhiều khi chết rồi mà chưa hết , đau từng khúc ruột khi  mất  đứa con, xót xa hơn khi biết con mình đang sống trong hư ão .
Ông ta lại khóc .  Tại sao ông ta khóc ? Ông  thương Út ư ?
      Thật tình tôi không hiễu những lời ông ta nói ,và ý ông ta muốn gì ?
        Gia tộc của họ tập trung về  đây để chờ nghe  diễn tiến cuộc tình của đứa bé, tại sao  không hỏi  người trong cuộc, vai chính  là Sa, là con cháu của họ , đang ở đây hay ngoài Nam Ô cũng vậy, có  cách xa  bao nhiêu đâu, tôi chĩ là một người bạn làm sao biết nhiều chuyện về mối tình của họ, theo cách nói úp úp mở mở  nầy thì chắc đã có  vấn đề không đơn giãn. Nhưng có gì thì Út cũng  không còn nữa, không lý họ đi kiện  người chết, muốn biết  ý họ cần  gì tôi kể lại những việc mà  tôi đã  biết .
            Bầu khí phòng khách im lặng, họ đang  tập trung  để lắng nghe, lòng tôi nhũ thầm (cái nhà nầy quái quỷ thật).  Tôi nói :                                                      
-         Tôi và Út cùng một đơn vị , thuê chung một căn nhà ,  chiều thứ 7 thường rủ nhau về Huế chơi, chiều Chúa nhật vào lại , hôm đó  cách nay cũng khoãng 6 tháng,  hai đứa trên đường vào, chạy  ngang  Nam Ô  thấy cô học trò bận bộ đồ trắng  đứng dầm mưa đợi xe, Út chạy trước đứng lại đón cô ta, nếu tôi chạy trước thì cũng không thể làm khác hơn . Tôi  về nhà nấu cơm  đợi nó , nhưng đêm hôm đó nó không về, sáng mai mới về, nó cho biết  đã ở lại khách sạn, tên cô ấy là Sa, địa chỉ nhà nầy, học sinh lớp  đệ nhị trường Phan Chu Trinh, nó nói lại   hoàn cãnh gia đình của hai bác theo lời của cô Sa . Từ đó  không đêm nào nó ngủ nhà, thành phố nầy  Út  không bà con quen biết
                                                                            -         
-     mấy tháng nay nó đi tuốt. Mỗi khi tôi hỏi, nó nói lảng sang chuyện khác, nhưng Út  quả quyết là sẻ đám cưới với cô Sa con bác, tôi chỉ  biết chừng ấy thôi .
Một người bà con lên tiếng hỏi :
-        Như vậy họ đã sống chung với nhau ?
   Bầu khí im lặng, nhiều tiếng thở dài, thoáng vẻ suy tư hiện lên trên mặt của những người đang ngồi nơi đây, bỏ tách nước trà xuống, sắc diện khác thường, Ba của Sa đứng dậy nói:                                          
-        Anh  có muốn thăm bé Sa một chút không? .
         Càng ngạc nhiên hơn, ông mới nói đã đi  Nam Ô tối mới về, bây giờ nói khác, chắc Sa đã xảy ra chuyện gì mà trong nhà giấu, không phải chuyện của tôi mà sao trong lòng  thấy lo lo, hồi hộp. Tôi gật đầu .
     Đứng dậy theo ông ta lên lầu, một  căn phòng rộng, trang trí thanh nhã, phía trái là căn thờ ,trước tấm màn che là bàn thờ Phật, có mõ, có chuông, ông  ngoắt tôi ra sau tấm màn, một  cái bàn đá trắng,  trên bàn, bát nhang đang bốc khói, một bình hoa và một dĩa trái cây ,  giữa là hình bán thân thật to của một cô gái, áo trắng, tóc xã ngang vai, miệng mĩm cười, hai con mắt tròn xoe đang  nhìm chăm chăm vào tôi, tự nhiên  rùng mình không dám nhìn bức ảnh . Ba sủa Sa nói  :
-        Đó là Bé Sa con gái của chúng  tôi, nó học lớp  đệ nhị trường Phan Chu Trinh, bị tai nạn giao thông qua đời tính đến hôm nay đã 38 tháng rồi, mộ nó chôn ngoài Nam Ô. Có lẽ từ đó nó ra đón xe anh Út về đây .
                                                          
     Tôi bước vội ra khỏi căn thờ để tránh hai con mắt tròn xoe đó,  cỗ tôi khô  đắng. Thân mình nỗi gai, tôi đã nghe và không nghe lầm, chết 38 tháng rồi. Hèn chi gia đình họ tập trung về đây để nghe tôi nói lại cuộc tình của Sa không, một cuộc tình nghiệt ngã ?
  Tôi  hỏi ông  :
-          Đây  là sự thật ?
Ông trả lời :
 
-       Tôi  nghĩ đây không phải  là sự thật,  nhưng những gì anh đã thấy  là sự thật, gia đình chúng tôi không ai tin chuyện nầy, bây giờ không tin cũng không được, chứng nhân cuộc tình nầy là anh. Tội nghiệp… tội nghiệp, bây giờ chúng tôi biết làm sao?
Ông đang khóc, tôi cũng khóc theo, khóc thật to như hai đứa trẻ lạc mẹ .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

No comments:

Post a Comment