Vầng
trăng hờ hững chiếu đầu non
Tiếng
vạc kêu đêm gợi nhớ buồn
Kỹ
niệm một thời đang chôn giấu
Thu
về gió lạnh càng nhớ hơn
Ngày
tháng đi qua vẫn đợi chờ
Thương
về cố quận chép thành thơ
Tóc
đen nay đã tô thêm trắng
Người
xưa sao mải cứ hững hờ.
Phương Lâm Ngôn Nguyễn
No comments:
Post a Comment